Sự thật đằng sau những bộ phim Hollywood hạng B còn tồn tại đến ngày nay

911
0

Phim hạng B là khái niệm tương đối nhằm ám chỉ những bộ phim với kinh phí thấp, dàn diễn viên kém nổi và ít được mong chờ từ giới chuyên môn. Khái niệm phim hạng B được sản sinh từ những năm 20 thế kỷ trước và thường ám chỉ các phim kinh dị hoặc phiêu lưu giả tưởng.

Có hai dấu hiệu để nhận biết một phim hạng B, đó là bên cạnh một hầu bao khiêm tốn và ê kíp làm phim tầm trung, các phim hạng B thường đi đôi với một nội dung có phần dễ dãi, nghèo nàn. Giới diễn viên và đạo diễn coi màn ảnh của phim B là sân chơi để thử nghiệm điện ảnh hoặc cần câu cơm sau khi danh tiếng phai nhạt. 

Tuy nhiên chiếu theo thước đo đó, các phim hạng B ngày nay lại có những thay đổi đáng kể khiến chúng trở thành một đối thủ đáng gờm tại các phòng vé. Ngoài các trường hợp được cung cấp kinh phí dư dả để khiến các đại cảnh và tạo hình trở nên mãn nhãn, một số nhà làm phim B ngày nay đã tìm được lối đi mới để có thể linh hoạt sáng tạo với nguồn kinh phí hạn hẹp. Đó là hai cách mà phim hạng B đã sống sót, và thậm chí sống tốt tại Hollywood và đồng thời làm phai nhạt luôn định nghĩa về thể loại phim "hạng nhì" này. 

Phim hạng B nhưng kinh phí hạng A

Khi nhắc tới phim hạng B thì thường người ta đề cập đến các phim kinh phí thấp. Thế nhưng ngày nay, nếu có trong tay dàn diễn viên, đạo diễn và nhà sản xuất mức khá nhưng hầu bao "xuất sắc" thì phim hạng B của bạn vẫn có cơ hội kiếm tiền tại Hollywood. 

"Chiến thôi nào!"
 

Những ngày gần đây thật dễ dàng để nghe thấy cái tên Rampage (Siêu Thú Cuồng Nộ), một bộ phim mà đô vật tỉ phú Dwayne "The Rock" Johnson vật vã trong vai nhà linh trưởng học chống lại cuộc tấn công của những con thú khổng lồ (bị biến đổi gen) với sự giúp đỡ của một con khỉ siêu khủng (George). "Quái thú gặp quái thú hung dữ hơn", "To gặp to hơn" mỗi từ ngữ trong tagline của bộ phim thực sự khá lố bịch khiến ai trong chúng ta cũng đều phải thốt lên: Đây đích thị là một bộ phim hạng B rồi!

Đánh giá của nhà phê bình cho Rampage trải dài từ "ngốc nghếch" cho tới "xem không cần mang não". Những nhà sản xuất cho phim ngoài việc thổi phồng lũ sinh vật quý hiếm lên để nhồi CGI vào đó, thì không cần quan tâm thứ gì khác. Lũ siêu thú trong Rampage đã nằm gọn trong "gói sản phẩm" to đùng của CGI thời công nghiệp. Khán giả thì cần một tác phẩm giải trí cho nhẹ não, ngay cả khi nó ngốc chết đi được thì "xem vẫn vui mà".

 

Và như đã nói ở trên, khi chúng ta nhắc đến các phim hạng B thì thường ngầm hiểu rằng chi phí làm phim thấp. Nhưng Rampage, theo lời của Dolly Parton, cực kì tốn kém, chính xác là một trăm hai mươi triệu đô la. Bộ phim được công chiếu nhiều ngày sau khi ra mắt trailer The Meg (Cá Mập Siêu Bạo Chúa) của Jason Statham cũng phải nhận khá nhiều gạch đá: "Stath phải chiến đấu với một con cá mập Megalodon khổng lồ… trong không gian mô phỏng 3D!". Ngạc nhiên chưa, một bộ phim với cốt truyện tưởng như khai quật từ năm 80 lại có kinh phí lên tới 150 triệu USD.

Nếu có một bài kiểm tra nhằm phân loại đâu là phim hạng B chân chính, thì The Meg chắc chắn sẽ vượt qua thử thách dễ dàng. Nội dung phim đã được tiết lộ một cách quá rõ ràng (với câu nói "Đó là con cá mập lớn nhất từng tồn tại). Không giống như những "đàn anh" cá mập khác từng tạo nên hiện tượng internet như Sharknado, Mega Shark hay Giant Octopus, The Meg có kinh phí sản xuất là 150 triệu USD.

Tuy nhiên, có lẽ hơi thái quá khi đánh giá những bộ phim này là những "bom tấn" trong khoảng thời gian này. Siêu thú trong Rampage và cá mập của The Meg vẫn là những sinh vật quá lớn, bị biến đổi gen và đặc biệt là bị phóng đại vượt ra khỏi nguồn gốc vốn có của chúng, một mô típ không còn mới nữa. Cách mà Rampage và sau này có lẽ là cả con megadolon trong TheMeg tồn tại trên màn ảnh là khai thác nỗi dọa nạt truyền thống, sau đó "bồi đắp" thêm CGI để lôi kéo ta vào những chuyến phiêu lưu bất tận với những quái vật càng ngày càng to lớn, đáng sợ và chân thực hơn. 

Thành công của A Quiet Place đã "đổi đời" cho khái niệm phim hạng B

"Jaws" – kẻ khai sinh ra khái niệm "mùa phim bom tấn hè" ở Hollywood là một phim có cốt truyện loại B với cách thể hiện rất thông minh.

 

Trong hơn 40 năm kể từ khi khán giả trên khắp thế giới rùng mình tột độ bởi "Jaws" của Steven Spielberg, chúng ta đã dần cảm thấy chán ngán với dòng phim người hùng đánh quái. Các nhà làm phim B hiểu rằng khi họ không có một hầu bao rủng rỉnh thì họ phải bán cho khán giả những ý tưởng thật đắt. Giờ đây nhiều phim thể loại này đã thận trọng hơn khi ra mắt khán giả mà tiêu biểu phải kể tới A Quiet Place (Vùng Đất Câm Lặng)của John Krasinski.

Tác phẩm đã bắt kịp được xu hướng thời đại, như một phiên bản "cập nhật" của phim hạng B, và tất nhiên so với Rampage thì A Quiet Place (sản xuất chỉ với 17 triệu đô la) là một bộ phim thành công hơn hẳn cả về doanh thu lẫn đánh giá chuyên môn. Bộ phim kinh dị đi sâu vào nỗi yếu đuối của con người trước thinh không được nhiều nhà phê bình khen là "tác phẩm kinh dị được nâng cấp" bởi từ trước tới nay thể loại này chưa bao giờ được đánh giá cao về phương diện nghệ thuật.

Những Rampage hay The Meg là đại diện cho dòng phim đánh vào thị hiếu đơn giản của bộ phận khán giả, từ đó sử dụng diễn viên và CGI để đắp thêm vào một cốt truyện cũng đơn giản không kém. Trong khi đó, với một áp lực tài chính nhẹ nhõm hơn rất nhiều, các tác phẩm như Get Out hay A Quiet Place tìm tòi hướng đi sáng tạo mà bình thường một phim kinh phí cao không có được sự tự do như thế. 

Bộ phim của đạo diễn John Krasinski là một phim loại B kiểu cũ có nhiều cải tiến hơn hẳn con quái khổng lồ Rampage: chi phí sản xuất chỉ có 17 triệu USD, quy mô tuy nhỏ nhưng vẫn có thể tạo ra một tác phẩm kinh dị đầy hiệu quả, tạo ra nỗi sợ hãi bằng chính bản chất cốt lõi của mình.

A Quiet Place là một bộ phim không có nhiều lời thoại, với bầu không khí yên tĩnh nhưng vẫn tạo ra sự rúng động nhờ vào cách thể hiện thông minh, chinh phục nhiều nhà phê bình. Nhiều người trong số họ đã lấy phần ý của Krasinski để gọi đây là "phim kinh dị cao cấp", một thuật ngữ ngày càng phổ biến nhằm tôn vinh các phim có khát vọng nghệ thuật cao quý.

Nhưng cách gọi này lại phân biệt sự sang hèn đối với bản thân thể loại phim ảnh: có những phim kinh dị hay và dở, có phim kinh dị thông minh và ngu ngốc…và sự phân biệt này rõ ràng không hề có ý đề cao thái quá một nhóm các phim dựa trên sự khác biệt cơ bản về đẳng cấp và chất lượng. Nhà phê bình April Wolfe đã chỉ rõ điều này trên Twitter: "Rất ổn khi nói đó là phim kinh dị… Nhưng tôi không dùng từ "phim đẳng cấp" để phân biệt những phim tôi thích với những phim tôi không thích."

Cuộc tranh luận về "đẳng cấp" là bằng chứng cho thấy phim hạng B không đánh mất đi tính nghệ thuật của nó, dù rằng hệ thống phân loại của cộng đồng đang sụp đổ theo những cách riêng đầy thú vị.

Ví dụ, bộ phim đoạt giải Phim hay nhất Oscar năm nay, The Shape of Water của del Toro là sự kết hợp giữa các yếu tố lãng mạn với ý tưởng kể chuyện, thiết kế được vay muợn từ The Creature from the Black Lagoon năm 1954. Đó là một bộ phim mà sẽ không bao giờ lọt vào tầm ngắm của Viện Hàn lâm ngày xưa. Thế nhưng hãy xem chuyện gì đang xảy ra, del Toro đem về Oscar cho mình nhờ một con quái vật của phim B! Giờ đây mọi chuyện đã khác, theo một cách gián tiếp, với nhiều cách nhìn nhận hơn, thì ngay cả những vị giám khảo già nua cũng bắt đầu nhận ra vẻ đẹp nằm trong các phim hạng B.

Và có lẽ việc đánh giá, phân loại phim hạng A hay B bây giờ không còn quan trọng nữa. Bởi vì một bộ phim được sản xuất với chi phí bao nhiêu, cao hay thấp mà khi ra mắt được khán giả đón nhận nồng nhiệt thì đó vẫn là một "bom tấn". Ngược lại, một bộ phim cho dù có được chi "mạnh tay" nhưng doanh thu thất bát thì có lẽ vẫn chỉ là những "quả bom xịt" mà thôi.

 

Theo kenh14

Bình luận

Tin xem nhiều nhất

Tin mới